Thuở nhỏ, tôi được dạy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản thân
mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người. Khi
đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết
rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan
ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết ''sự
thật'' trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối - những lời nói dối
chân thành nhất của đời mình.
Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên
con tàu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất
liền vài ngày. Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển
động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con
trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó,
gió bão gào thét dữ dội. Các bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng
họ không thể tiến hành trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh
thần hoàn toàn.
Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi
là bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho
biết rằng đã tìm thấy những mảnh... vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà
hỏi các bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực
kể cho bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi,
con tàu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không
biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu
chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ
và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời
tôi không tha thứ nổi cho mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về
do được một chiếc tàu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc
nức nở. Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm
khủng khiếp như vậy.
Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của
O. Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của
tán cây ngoài cửa sổ và tin rằng đó là chiếc "đồng hồ" số phận của cô. Khi chiếc
lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng
xuống. Cô gái bình phục, sống khoẻ mạnh và không biết rằng, chiếc lá cuối cùng
đó chỉ là một chiếc lá "giả" do một hoạ sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ
trụi.
Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận
bằng tri thức... Nếu như tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tàu vỡ tôi
được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết. Nếu như không có chiếc lá
"giả" kia thì cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuỵêt vọng. Sự thật trong đời
sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con
người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng... điều đó mới
gọi là sự thật.
Còn tất cả những hành động nào, lời nói nào cho dù đúng
với mắt mình nhìn thấy, tai mình nghe thấy, tri thức của mình hiểu thấy nhưng
chúng là khiến cho người khác, hoặc cho chính mình lâm vào cảnh tuyệt vọng hơn,
mất đi niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc huỷ hoại đời
sống... thì đều không phải sự trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật
của Quỷ tàn nhẫn không biết yêu thương con người.!
Trong cuộc sống của
chúng ta, giữa sự thật của Tình yêu và sự thật của Quỷ luôn luôn xáo trộn, mập
mờ. Một lời nói dối trong "tình yêu" có thể cứu người và một lời nói thật phũ
phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn để nói lời nói dối chân
chính. Tuy vậy để phân biệt rõ ràng khoảng cách giữa những lời nói này cũng là
một điều khó khăn và tuỳ thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối
thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu con người
không?
Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời
và đồng loại.